Phịch thủ buồi to tòm tem con vợ đĩ thoã của sếp, cười hỏi lại. – Không… – Linh cười ngượng. – Thôi ăn đi, cứ ngồi mà tán mãi. Hai cô cháu cùng ăn, thỉnh thoảng lại trêu đùa nhau mấy câu rồi cười rúc rích. Linh thấy thật vui, giá như niềm vui nho nhỏ thế này kéo dài mãi, giá như chồng cô biết quan tâm, Trai đẹp buồi to tòm tem con vợ đĩ thoã của sếp chăm chút cô hơn một chút thì đâu đến nỗi cô phải thiếu thốn thế này, thằng Minh làm gì có “cơ hội” được “ăn vụng”. Nghĩ đến chồng một thoáng mà Linh thấy áy náy, không biết giờ này mà anh còn đi đâu nữa, bỏ người vợ “yếu lòng” ở nhà một mình “bơ