Lén lút ân ái nữ đồng nghiệp lẳng lơ, khoác bọc lại. Tôi đứng lên mở cửa ban công, tôi cũng không cố ý giấu diếm, chỉ mở cửa bình thường mà thôi, giờ phút này tôi không sợ hai người phát hiện. Họ phát hiện thì sao? Phát hiện thì vừa vặn có thể nói ra hết thảy, chuyện gì cũng nói hết. Thanh âm tôi mở cửa không làm kinh động hai người trong phòng, cuối cùng tôi vô phòng khách, hít thở bầu không khí mà Khả Hân vừa hít qua, tựa hồ như còn lưu lại hương thơm của cô. Bởi vì ban công đối diện trực tiếp với cửa chính, Lén lút yêu thương nữ đồng nghiệp đĩ thoã nên cần phải đi qua