Lành đạo già khốn khổ bởi nữ nhân viên quá dâm đãng, chưa bao giờ Khánh Phương bước vào. Mùi nhang khói ít đi, Lành đạo già khóc thét với em thư ký quá dâm đãng nhưng mùi ẩm mốc và sự u ám còn đậm hơn mấy lần. Những chiếc đèn trái ớt đỏ treo lòng thòng sát tường cứ không gió tự đung đưa tạo thành những cái bóng chập chờn trên lối đi… Khánh Phương đã bắt đầu hối hận vì quyết định của mình… Nếu cánh cửa kia chưa khóa có lẽ cô đã quay đầu chạy thẳng ra ngoài. Nhưng thật sự cô dám làm như vậy với ông Madif sao? Câu trả lời là không. Madif giở tấm màn vải màu tím che phủ buồng ngủ, nói: – Vào đi… cô có